Hội nhập
Ghi danh
6:18 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024
BÀI MỚI NHẤT
Còn theo Đức Phanxicô: “Kinh Mân Côi là kinh đi theo tôi suốt đời. Đó là kinh của những người đơn sơ và của các thánh.” Trong phần kết luận, linh mục Amorth nhấn mạnh đến vai trò trọng tâm của Mẹ Maria trong cuộc chiến chống sự dữ. Một cuộc chiến mà cá nhân ngài, trong tư cách là người trừ quỷ ngài đã chạm trán, đối với ngài, đây là cuộc chiến thách đố lớn nhất của thời buổi này.
Và rồi đêm nào cũng thế.. cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào !
Con xin kính chào quý Tuyên Uý, quý anh chị trong Ban Chấp Hành Tổng Hội Mân Côi. Con mới bổ nhiệm chị Lucia Trần thị Hội làm Hội trưởng MC tại Tp Portland.
KHÁCH THĂM VIẾNG
100,000

BƯỚC RA TỪ BÓNG TỐI THẤT BẠI

15 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 10302)
BƯỚC RA TỪ BÓNG TỐI THẤT BẠI

John là sinh viên của một lớp vận hành đường sắt nhưng cậu thích viết văn, đọc sách, hùng biện, ca hát. Cậu là người vui tươi hoạt bát. Khi lần đầu tiên nhìn thấy tờ thông báo cuộc thi hát và hùng biện của trường, John không chút do dự đăng ký. Cậu chuẩn bị rất nghiêm túc cho cuộc thi nên trong cuộc thi hát cậu đã vượt qua vòng loại trực tiếp để vào vòng chung kết.
thanh_cong-content
John rất tự tin, từ hôm đó về sau, ngày nào cậu cũng chạy bộ ở sân vận động để luyện giọng. Mùa đông không khí lạnh lẽo, băng giá nhưng cậu vẫn tập luyện đến mười một rưỡi mới chịu về. Sáng sớm John dậy từ sáu giờ hai mươi, chạy ra một bãi đất rộng gần trường luyện tập phần thi hùng biện.

Khi những sinh viên khác đi picnic vào dịp cuối tuần thì cậu vẫn ngồi trước chiếc laptop miệt mài chỉnh sửa từng slide cho bản powerpoint trong bài hùng biện. Vì cậu không muốn để lỡ những cơ hội rèn luyện bản thân mình do đó muốn thành công thì cậu bắt buộc phải nỗ lực. John luôn tin rằng cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị!

Ngày 27 tháng 10 là một ngày đáng nhớ, đó là ngày John tham gia cuộc thi hát nhưng cậu đã thất bại! Hơn nữa bị loại với số điểm thấp nhất nên điều này làm cậu cảm thấy vô cùng thất vọng. Nghĩ đến cuộc thi hùng biện ngày mai, trong cậu bỗng nhen lên một tia hy vọng và rồi giữa đêm vắng lặng, John lại ngồi trước laptop chạy lại slide powerpoint, tập rượt bản thảo. Đến ngày trưa ngày hôm sau kết thúc cuộc thi hùng biện, cậu lại một lần nữa thất bại. Không ai ở bên cạnh có thể hiểu và chia sẻ cảm giác tuyệt vọng lúc này của John.

Bao nhiêu công sức cậu bỏ ra nay là con số không. Áp lực đón nhận hết thất bại này đến thất bại khác cứ đè nặng lên vai cậu. Những tự tin, những hy vọng dường như đã bỏ cậu ra đi hết. Khi John chuẩn bị bỏ mặc tất cả, có một người con gái đã hết lần này đến lần khác động viên, ủng hộ cậu.

Cô ấy nói: “Cậu có dũng khí đứng lên sân khấu được điều đó đã là một thành công rồi!”.

Câu nói ấy luôn khắc sâu trong lòng John, nó làm tâm hồn cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Suốt hai tuần cố gắng, tuy rằng cậu nhiều lần thất bại, nhưng ít ra khi nghĩ lại cậu cũng thấy mình đã thu được một cái gì đó. John bắt đầu nghĩ đến từng lời trong câu nói của người con gái đó: “Đây mới chỉ là khởi đầu, cậu chắc chắn là sẽ không vì những thất bại nho nhỏ này mà từ bỏ niềm yêu thích của cậu đúng không?”.

Cô ấy vẫn nói rằng: “Chỉ cần cố gắng hết mình thì cho dù thất bại cũng không có gì hối hận”. Từng từ, từng chữ ấy chạy hết trong trí não của John. Những điều đó đã giúp cậu thấy được sức mạnh của sự thất bại, để rồi kiên cường đứng lên làm lại từ đầu.

Có những lúc thất bại không thể cản trở được sự thành công của một người, quan trọng chính là cách nhìn nhận của mỗi người. Ranh giới của thất bại và thành công rất mong manh, tự mỗi người cần phải vượt qua nó và vượt qua chính bản thân mình. Một người chưa từng thất bại bao giờ chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại mà thôi. Chỉ cần cuộc sống của ta đã từng có thành công thì thất bại cũng đâu có đáng sợ.

Có trải qua thất bại chúng ta mới biết được những hạn chế của bản thân mình. Ngoài ra từ thất bại của người khác chúng ta cũng có thể học được nhiều điều, giúp mỗi người tránh được những sai lầm đã có. Trên đường đời có ánh nắng rực rỡ và cũng có mây mù âm u. Nếu tự trái tim mỗi người không vững vàng thì những mưa gió cuộc đời sẽ làm ta như cảm thấy cuộc sống này đã đến ngày tận thế rồi. Còn khi chúng ta tự tin vào bản thân thì lúc nào cuộc sống cũng tràn ngập ánh nắng. Từng ngày trôi qua chúng ta vẫn ấp ủ đầy hy vọng. Thất bại tạm thời không nói lên điều gì hết, tương lai nhất định chúng ta sẽ thành công.

Bước ra khỏi bóng tối của thất bại, cuộc sống vẫn luôn đầy màu sắc, cảm ơn những con người luôn ở bên chúng ta động viên cổ vũ. Hy vọng tất cả chúng ta sẽ luôn dũng cảm nhìn nhận thất bại và kiên cường bước tiếp tới thành công!


Nguon FB

https://www.facebook.com/HoiTuHaoLaConChua
1. Đừng mong mỏi xa xôi rằng người khác sẽ cho bạn bất kỳ sự giúp đỡ nào về mặt kinh tế, bởi tiền bạc đối với bất kỳ ai cũng đều là thứ không đủ dùng. (Học được cách biết cho đi) 2. Bạn bè giúp bạn là việc thiện, là đạo nghĩa; còn nếu bạn bè không giúp đỡ bạn thì cũng không gì đáng trách cả, không nên giữ tâm oán hận, bởi người ta vốn không hề mắc nợ gì bạn cả! (Học được cách cảm thông)
Dù mệt mỏi cũng đừng gục ngã, hãy nghĩ đến sự mong đợi của Cha Mẹ và người thân mà tiếp tục cố gắng. Dù chán nản cũng đừng buông xuôi. Vì vấn đề không phải ở công việc, mà là chính mình, nên trân trọng mỗi sự lựa chọn của bản thân. Dù muộn phiền cũng đừng than thở. Vì ai cũng có việc riêng, không thể giúp ta mãi, nên mạnh mẽ một chút! Tận hưởng những gì đang làm, dù bị đả kích cũng đừng bi quan mà mất ý chí. Bởi chẳng ai sanh ra liền có thể giải quyết mọi chuyện hoàn hảo, mà phải cố gắng hết mình từng công việc một. Đừng vội nghĩ mình cô độc. Kỳ thật rất ít người hiểu rõ cô độc là gì? Có người thân, có bạn hữu, chưa từng trải qua mưa bão cuộc đời thì cô độc từ đâu đến?
Trong cuộc đời này! đôi khi ta là khách trọ đối với một ai đó. Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Hãy nhớ rằng: Trong Cuộc Đới Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ.
bong_hoa_14thực" là bác sỉ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y sỉ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục. From the heart of a Muslim Từ đáy lòng của một người Hồi Giáo chân thực. Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một tín đồ Hồi Giáo. Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận chiến giữa các nên văn minh. Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo. Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi. Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận c
Cuộc đời có những đạo nghĩa mà bất cứ ai cũng phải nhớ, vì đó là những giá trị tốt đẹp và cao quý . Cuộc đời là biển khổ mênh mông chưa biết ngày nào mới dứt. Con người ai cũng mê mải chạy theo tham ái sân si mà đôi khi quên đi những giá trị lớn lao hơn. Người ta có giàu có đến mấy, tiền bạc có chất như núi thì đên khi rời bỏ cuộc đời mà đi, cũng chỉ ra đi tay trắng. Người mất rồi, giàu có hay nghèo hèn cũng đắp chung nắm đất.
Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi!. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù có hạnh phúc hay bi thương. Nhanh quá thế, mà buồn cũng quá thế. Chớp mắt xong là đã một đời người. Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ. Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.Cám ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc,điều mà tôi không cảm nhận được từ ai.
Đừng "Định" và "Sẽ" nữa, hãy "Đang" đi thôi.. Thực ra đường đời có nhiều ngã rẽ bất ngờ mà ta không thể biết trước được. Lòng người cũng khó có thể đoán bao lâu sẽ đổi thay. Đời người thì ngắn, dài tùy số phận trời cho. Vậy ta nên trân trọng những gì tốt đẹp đang diễn ra, hãy chăm sóc và bảo vệ nó, đấu tranh vì nó - cái hạnh phúc mà không dễ dàng gì đạt được sau ngần ấy những trải nghiệm trong cuộc sống.
Bạn sẽ nhìn thế giới bằng con mắt thù hận hay thân thiện? Nếu phải ra sống bên lề đường, và trở nên vô hình đối với người đi đường, bạn sẽ phản ứng làm sao? Nếu bạn có gia đình, hẳn là người thân của bạn cũng khó tránh khỏi khổ đau. Một tai họa như thế sẽ hủy diệt bạn hay cho bạn thêm trí tuệ?
Hạnh phúc là điều ai cũng cần. Đời sống hằng ngày là cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc, không chỉ mong có được niềm hạnh phúc, mà còn là hạnh phúc hơn. Có nhiều cách giúp chúng ta hạnh phúc, có thể có cách xem chừng "ngớ ngẩn", nhưng lại không phải vậy. Chúng ta mơ xa quá nên không nhận thấy hạnh phúc có khi đang ở xung quanh mình.