Hội nhập
Ghi danh
6:15 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024
BÀI MỚI NHẤT
Còn theo Đức Phanxicô: “Kinh Mân Côi là kinh đi theo tôi suốt đời. Đó là kinh của những người đơn sơ và của các thánh.” Trong phần kết luận, linh mục Amorth nhấn mạnh đến vai trò trọng tâm của Mẹ Maria trong cuộc chiến chống sự dữ. Một cuộc chiến mà cá nhân ngài, trong tư cách là người trừ quỷ ngài đã chạm trán, đối với ngài, đây là cuộc chiến thách đố lớn nhất của thời buổi này.
Và rồi đêm nào cũng thế.. cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào !
Con xin kính chào quý Tuyên Uý, quý anh chị trong Ban Chấp Hành Tổng Hội Mân Côi. Con mới bổ nhiệm chị Lucia Trần thị Hội làm Hội trưởng MC tại Tp Portland.
KHÁCH THĂM VIẾNG
100,000

Năm điều ước trong đời ...

24 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 22104)
Vào buổi bình minh của cuộc đời.....Một Bà tiên hiện ra với cái hộp trên tay....Bà nói :

Trong hộp là những tặng vật...
Hãy chọn 1....nhưng cẩn thận..hãy chọn cho khôn ngoan....Vì chỉ có 1 trong đó là đáng giá....Có 5 tặng vật :
nghia_trang-contentTÌNH YÊU - DANH TIẾNG - CỦA CẢI - NIỀM VUI - CÁI CHẾT ........

Tôi hăm hở ...
- Cần gì phải chọn nữa...Tôi chọn

NIỀM VUI !
.....Tôi đi vào cuộc đời ...tìm kiếm những niềm vui của tuổi trẻ....Nhưng NIỀM VUI nào sau cùng cũng chỉ là phù du và chán ngán ,hão huyền ...và trống rỗng....
Mỗi niềm vui khi qua đi....đều như cười nhạo tôi....

Sau cùng TÔI nói :
Mình đã phung phí biết bao năm...Nếu Mình được chọn lần nữa....Mình sẽ khôn ngoan hơn.....
TÔI vừa dứt lời..thì BÀ TIÊN hiện ra...:

Hãy chọn nữa đi :

Còn 4 món đây ... hãy chọn lần nữa.,và nên nhớ .... thời gian vẫn trôi qua ... và chỉ có 1 món là đáng quý ....!
Lần này thì TÔI suy nghĩ giây lát...rồi chọn

TÌNH YÊU..! 
Mà không nhận thấy lúc ấy mắt Bà Tiên ứa lệ....

******* Rất nhiều năm sau ....

TÔi ngồi bên 1 cỗ Quan Tài, trong 1 căn nhà trống trải...

TÔI độc thoại với mình :

Từng Người Tình....hết thảy đều bỏ ra đi...Bây giờ...Người đáng yêu nhất...Người cuối cùng....cũng nằm đây....!
Những muộn phiền cứ chiếm lấy ta....

TÌNH YÊU sự LỪA ĐẢO....

Mỗi giờ HẠNH PHÚC...là nó lại bắt Ta mua bằng cả ngàn giờ ĐAU KHỔ...bằng cả TÂM HỒN...!TÌNH YÊU....! Ta nguyền rủa ngươi..!
Hãy chọn nữa đi...
Lại tiếng BàTiên :
 
Năm tháng đã giúp Người khôn ngoan hơn hẳn...còn lại 3 món đây...chỉ 1 món giá trị...hãy nhớ ...và chọn cho kỹ...!

Tôi ngẫm nghĩ mãi...rồi chọn :

DANH TIẾNG...!


Bà Tiên thở dài bỏ đi...

 ***** Nhiều năm sau....Bà Tiên trở lại....và đứng trước Tôi trong bóng ngày tàn mà suy nghĩ...và Bà đã đọc được suy tư của Tôi :

Tên tuổi Ta lừng lẫy khắp thế giới , miệng lưỡi nào cũng ca tụng....có 1 lúc...Ta thật thỏa lòng..!
Nhưng những giây phút ấy ngắn ngủi làm sao...sau đó là sự ghen tỵ , gièm pha rồi vu khống...thù ghét rồi bạc đãi...nhạo báng...
Thế là khởi đầu của bước kết thúc...
Sau cùng là đến lòng thương hại....
Thế là đem chôn tên tuổi...

Ôi danh tiếng !
Cay đắng và khốn khổ làm sao...

Khi ở đỉnh cao nó là mục tiêu bôi bác...
Lúc suy tàn là cái để khinh rẻ và thương hại.....
Hãy chọn nửa....giọng Bà Tiên vang lên ..:
Còn lại 2 món...Đừng tuyệt vọng......món đáng quý nhất ...vẫn còn đó như lúc đầu....!

TÔI chợt nghĩ :

TIỀN TÀI


chính là sức mạnh ....sao TA mù đến thế nhỉ...???

Sau cùng cuối đời vẫn còn đáng sống lắm chứ....
TA sẽ tiêu xài hoang phí...cho Thiên Hạ lé mắt...

Những thằng chế nhạo khinh bỉ TA...sẽ phải kéo lê trước mặt TA....

Lòng TA sẽ nở đầy những ganh tỵ của Bọn chúng....
TA sẽ có mọi thứ sang trọng...niềm hạnh phúc....mọi niềm hoan lạc của tinh thần...nơi thỏa mãn cho thể xác....mà mọi Người thầm mơ....
TA sẽ mua...mua tất cả lòng kính trọng....nể vì....chìu chuộng....tôn thờ...mọi thứ trang sức phù phiếm...mà cái chợ đời hèn mọn này có thể có.......
TA đã mất nhiều thời gian lắm rồi...

Đã cho vừa bao lần sai lầm trước đây...
Trước khi ta không biết thôi hãy cho nó qua..chỉ vì nhiều cái tặng vật.....cứ tưởng là tốt nhất..!

 

*****************


Ba năm ngắn ngủi trôi qua....

1 ngày kia ...TÔI ngồi đó....lạnh run trong 1 căn phòng tồi tàn...tối tăm...hốc hác...xanh mét...mắt trũng sâu....quần áo tả tơi đầy đói khát....và độc thoại với chính mình :

- TA nguyền rủa các thứ tặng vật...chỉ là những điều dối trá và nhạo báng....cái nào cũng giả dối hết...Chẳng có phải là tặng vật đâu...Mà chỉ là thứ cho mượn....

NIỀM VUI -TÌNH YÊU - DANH TIẾNG - CỦA CẢI....chỉ là vỏ bọc tạm thời.....!
Chỉ có cái CHẾT là VĨNH CỬU......!



PHẠM NGỌC LÂM

1. Đừng mong mỏi xa xôi rằng người khác sẽ cho bạn bất kỳ sự giúp đỡ nào về mặt kinh tế, bởi tiền bạc đối với bất kỳ ai cũng đều là thứ không đủ dùng. (Học được cách biết cho đi) 2. Bạn bè giúp bạn là việc thiện, là đạo nghĩa; còn nếu bạn bè không giúp đỡ bạn thì cũng không gì đáng trách cả, không nên giữ tâm oán hận, bởi người ta vốn không hề mắc nợ gì bạn cả! (Học được cách cảm thông)
Dù mệt mỏi cũng đừng gục ngã, hãy nghĩ đến sự mong đợi của Cha Mẹ và người thân mà tiếp tục cố gắng. Dù chán nản cũng đừng buông xuôi. Vì vấn đề không phải ở công việc, mà là chính mình, nên trân trọng mỗi sự lựa chọn của bản thân. Dù muộn phiền cũng đừng than thở. Vì ai cũng có việc riêng, không thể giúp ta mãi, nên mạnh mẽ một chút! Tận hưởng những gì đang làm, dù bị đả kích cũng đừng bi quan mà mất ý chí. Bởi chẳng ai sanh ra liền có thể giải quyết mọi chuyện hoàn hảo, mà phải cố gắng hết mình từng công việc một. Đừng vội nghĩ mình cô độc. Kỳ thật rất ít người hiểu rõ cô độc là gì? Có người thân, có bạn hữu, chưa từng trải qua mưa bão cuộc đời thì cô độc từ đâu đến?
Trong cuộc đời này! đôi khi ta là khách trọ đối với một ai đó. Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Hãy nhớ rằng: Trong Cuộc Đới Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ.
bong_hoa_14thực" là bác sỉ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y sỉ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục. From the heart of a Muslim Từ đáy lòng của một người Hồi Giáo chân thực. Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một tín đồ Hồi Giáo. Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận chiến giữa các nên văn minh. Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo. Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi. Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận c
Cuộc đời có những đạo nghĩa mà bất cứ ai cũng phải nhớ, vì đó là những giá trị tốt đẹp và cao quý . Cuộc đời là biển khổ mênh mông chưa biết ngày nào mới dứt. Con người ai cũng mê mải chạy theo tham ái sân si mà đôi khi quên đi những giá trị lớn lao hơn. Người ta có giàu có đến mấy, tiền bạc có chất như núi thì đên khi rời bỏ cuộc đời mà đi, cũng chỉ ra đi tay trắng. Người mất rồi, giàu có hay nghèo hèn cũng đắp chung nắm đất.
Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi!. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù có hạnh phúc hay bi thương. Nhanh quá thế, mà buồn cũng quá thế. Chớp mắt xong là đã một đời người. Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ. Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.Cám ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc,điều mà tôi không cảm nhận được từ ai.
Đừng "Định" và "Sẽ" nữa, hãy "Đang" đi thôi.. Thực ra đường đời có nhiều ngã rẽ bất ngờ mà ta không thể biết trước được. Lòng người cũng khó có thể đoán bao lâu sẽ đổi thay. Đời người thì ngắn, dài tùy số phận trời cho. Vậy ta nên trân trọng những gì tốt đẹp đang diễn ra, hãy chăm sóc và bảo vệ nó, đấu tranh vì nó - cái hạnh phúc mà không dễ dàng gì đạt được sau ngần ấy những trải nghiệm trong cuộc sống.
Bạn sẽ nhìn thế giới bằng con mắt thù hận hay thân thiện? Nếu phải ra sống bên lề đường, và trở nên vô hình đối với người đi đường, bạn sẽ phản ứng làm sao? Nếu bạn có gia đình, hẳn là người thân của bạn cũng khó tránh khỏi khổ đau. Một tai họa như thế sẽ hủy diệt bạn hay cho bạn thêm trí tuệ?
Hạnh phúc là điều ai cũng cần. Đời sống hằng ngày là cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc, không chỉ mong có được niềm hạnh phúc, mà còn là hạnh phúc hơn. Có nhiều cách giúp chúng ta hạnh phúc, có thể có cách xem chừng "ngớ ngẩn", nhưng lại không phải vậy. Chúng ta mơ xa quá nên không nhận thấy hạnh phúc có khi đang ở xung quanh mình.