Hội nhập
Ghi danh
6:29 SA
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024
BÀI MỚI NHẤT
Còn theo Đức Phanxicô: “Kinh Mân Côi là kinh đi theo tôi suốt đời. Đó là kinh của những người đơn sơ và của các thánh.” Trong phần kết luận, linh mục Amorth nhấn mạnh đến vai trò trọng tâm của Mẹ Maria trong cuộc chiến chống sự dữ. Một cuộc chiến mà cá nhân ngài, trong tư cách là người trừ quỷ ngài đã chạm trán, đối với ngài, đây là cuộc chiến thách đố lớn nhất của thời buổi này.
Và rồi đêm nào cũng thế.. cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào !
Con xin kính chào quý Tuyên Uý, quý anh chị trong Ban Chấp Hành Tổng Hội Mân Côi. Con mới bổ nhiệm chị Lucia Trần thị Hội làm Hội trưởng MC tại Tp Portland.
KHÁCH THĂM VIẾNG
100,000

Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân thực

08 Tháng Bảy 20165:45 CH(Xem: 10090)

From the heart of an honest Muslim.

Tác giả bài viết dưới tiêu đề "Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân
bong_hoa_14thực" là bác sỉ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y
sỉ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục.

From the heart of a Muslim
Từ đáy lòng của một người Hồi Giáo chân thực.

Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một
tín đồ Hồi Giáo.
Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của
hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau
quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên
thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có
trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả
người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận
chiến giữa các nên văn minh.
Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo
lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo.
Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi.
Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận chế độ đa thê, sự bạo hành thể xác
của bọn đàn ông đánh đập người phụ nữ và sự tử hình đối với những
người bỏ đạo hồi để qua các tôn giáo khác.
Chúng ta chưa từng bao giờ có được một lập trường rõ ràng và vững chắc
chống lại quan niệm về nạn nô lệ hoặc chiến tranh, chống lại phương
thức truyền bá đạo chúng ta bằng cách chế ngự những kẻ khác vào đạo
hồi và buộc họ phải trả một loại thuế nhục nhả gọi là Jizia. Chúng ta
đòi người khác phải tôn trọng tôn giáo của chúng ta, trong khi chúng
ta lúc nào cũng chưởi lớn (bằng tiếng Ả Rập) những kẻ ngoại đạo trong
những buổi cầu nguyện vào ngày thứ sáu trong các thánh thất hồi giáo.
Chúng ta phát ra thông điệp nào cho con cháu của chúng ta khi chúng ta
gọi những người Do Thái là “đồ hậu sinh của loài heo khỉ” ? [dù rằng
người Ả Rập và người Do Thái đều là hậu duệ của ông Abraham] ! Phải
chăng đó là một thông điệp của tình thương và hòa bình, hay là một
thông điệp của sự thù hận ?
Tôi đã từng đi vào nhà thờ và các hội đường ở đó họ đang cầu nguyện
cho những người hồi giáo. Trong khi đó thì mọi lúc chúng ta đều nguyền
rủa họ, và dạy cho những thế hệ con cháu chúng ta phải gọi họ là “bọn
bất trung” và thù ghét họ.
Chúng ta lập tức nhảy cửng lên theo “phản xạ của đầu gối” một cách tự
đông để bào chữa cho Tiên Tri Mohammed khi có ai đó tố giác ông ta là
kẻ thích ấu dâm trong khi chúng ta lại hãnh diện về câu chuyện trong
sách đạo hồi của chúng ta kể rằng ông ấy đã cưới một bé gái bảy tuổi
(tên là Aisha) làm vợ khi ông ta đã ngoài 50 tuổi.
Tôi cảm thấy buồn khi nói rằng nhiều người, nếu không phải là hầu hết
chúng ta, đầu hân hoan trong vui sướng sau vụ 9/11 và sau nhiều vụ tấn
công khủng bố khác. Trước mặt truyền thông thì người Hồi giáo tố giác
những vụ tấn công đó, nhưng chúng ta lại khoan dung cho nhũng kẻ khủng
bố hồi giáo đó và có thiện cảm với lý tưởng của họ. Đến nay thì những
vị đỉnh cao “lừng danh” trong giáo quyền đã không hề ban bố một Fatwa
hay là một thông báo tôn giáo nào để tuyên bố rằng Bin Laden là một
tên lạc đạo, trong khi đó thì nhà văn Rushdie lại bị tuyên bố là tên
lạc đạo cần phải giết chết chiếu theo luật Sharia của hồi giáo chỉ vì
ông ta viết ra một cuốn sách chỉ trích đạo hồi.
Những người hồi giáo đã biểu tình để đòi quyền được đạo đức hơn là
những gì họ đã có tại Pháp, biểu tình đó là để chống lại lịnh cấm
choàng khăn trùm đầu Hejab, nhưng chúng ta đã không biểu tình với một
niềm đam mê như thế đối với một số quá lớn những vụ ám sát khủng bố.
Chính sự im lặng tuyệt đối của chúng ta đối với những kẻ khủng bố đã
khiến chúng có thêm năng lực để tiếp tục thực hiện những hành vi xấu
xa của chúng.
Chúng ta, những người hồi giáo phải chấm dứt mang cái nguyên nhân gây
ra các khó khăn của chúng ta gán lên đầu người khác hoặc lên sự xung
đột giữa Do Thái và Palestine. Đây là một vấn đề lương thiện khi xác
nhận rằng nước Do Thái là ánh sáng duy nhất của sự dân chủ, của văn
minh, của nhân quyền trong khối các quốc gia Trung Đông.
Chúng ta đã xua đuổi những người Do Thái ra khỏi hầu hết các xứ ả rập
mà không chút bồi thường hoặc thương xót để biến họ thành những “người
Do Thái vô quê hương” trong khi đó thì nước Do Thái đã chấp nhận cho
hơn một triệu người ả rập được sống trong lòng của họ, xem họ như
những công dân Do Thái để họ được hưởng đầy đủ quyền lợi của con
người.
Ở nước Do Thái, những phụ nữ ả rập không thể bị đánh đập một cách hợp
pháp bởi bọn đàn ông, và mọi người đều có thể thay đổi niềm tin của họ
mà không sợ bị kết án tử hình bởi luật “lạc đạo” của hồi giáo, trong
khi đó trong thế giới của hồi giáo, không một ai được hưởng một cái gì
trong những quyền lợi đó.
Tôi đồng ý là những người dân Palestine đang đau khổ, nhưng họ đau khổ
là vì những kẽ lãnh đạo của họ hư hỏng chứ không phải vì Do Thái.
Thật hiếm thấy những người Ả Rập đang sống tại Do Thái bỏ ra đi để về
sống trong những nước ả rập. Ngược lại chúng tôi thấy hàng ngàn người
dân Palestine vui sướng đi lao động tại nước Do Thái là “kẻ thù của
họ”. Nếu nước Do Thái đối xử tàn tệ với người Ả Rập như có kẻ đã rêu
rao, thì hẳn chúng ta sẽ thấy được một hiện tượng trái ngược lại.
Chúng ta, những người Hồi Giáo, cần phải gánh vác những nan đề của
chúng ta và đối mặt với chúng. Chỉ có lúc đó chúng ta mới có thể giải
quyết được vấn nạn để bắt đầu một kỷ nguyên mới sống trong hòa hợp với
tình nhân loại của con người.
Những vị lãnh đạo tôn giáo phải chứng minh một lập trường rõ ràng và
vững chắc chống lại việc đa thê, ấu dâm, nô lệ, kết án tử hình đối với
những kẻ bỏ đạo Hồi qua các tôn giáo khác, họ phải kết án những sự bạo
hành thể xác của bọn đàn ông lên phụ nữ, và khuynh hướng tuyên chiến
với những kẽ ngoại đạo để bành trướng Hồi Giáo.
Khi đó, và chỉ có khi đó thì chúng ta mới có quyền đòi hỏi những kẻ
khác tôn trọng tôn giáo của chúng ta. Thời điểm đã đến để chúng ta
chấm dứt sự giả đạo đức của chúng ta và công khai nói : “Chúng tôi,
những người Hồi Giáo phải thay đổi.”

Tawfik Hamid
Tác giả bài viết dưới tiêu đề "Từ đáy lòng của một người Hồi giáo chân
thực" là bác sỉ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y
sỉ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục.
Không phải ngày nào chúng ta cũng có thể đọc một bài viết như thế với
lời khuyên tỏa ra một tầm mức quan trọng lớn. Thế giới cần nhiếu người
như ông ta, người đầy đủ can đảm để đối mặt với thực tế.
Z.T.

http://4freedoms.com/group/reformers/forum/topics/from-the-heart-of-a-muslim-by-tawfik-hamid

1. Bớt thời lượng đọc sách báo, xem ti vi, để tăng thêm thời gian mà tiêu hóa chúng. 2. Tránh xa những cuộc đối thoại tiêu cực và những người có tư tưởng tiêu cực. 3. Đừng ôm ấp hận thù và sự giận dữ. Học cách quên lãng và biết tha thứ. 4. Đừng ganh tị với người khác. Ganh tị có nghĩa là chúng ta ít tự trọng, lệ thuộc vào sự đánh giá của người khác, và không biết thưởng thức các thực tại cuộc sống.
Cảm nghiệm về sự ra đi đột ngột của một người bạn. Thời gian còn trai trẻ, mỗi khi đọc hay nghe ai đọc câu “Hạnh phúc người để luôn giờ chết trước mắt và ngày ngày dọn mình sẵn luôn” (Imt 23:15) tôi đều thấy khó hiểu và cho rằng câu nói chẳng có nghĩa lý gì! Con người ta, nhất là trong lứa tuổi mới lớn với tầm nhìn về tương lai đầy hứa hẹn mà lại để cái chết trước mặt mà suy ngắm thì còn nghị lực, còn khả năng gì nữa để mà tiến tới. Một câu nói, một tư tưởng bi quan, chán đời, chỉ phù hợp cho những người già nua, bệnh tật, và vô vọng. Và cho đến bây giờ, thỉnh thoảng nghĩ tới câu nói ấy tôi cũng vẫn chưa hoàn toàn nhận ra được ý nghĩa thâm sâu của nó, mà nếu đôi lúc hiểu được thì lại không muốn đối diện với sự thật. Bởi lẽ chết là một cái gì quá đau thương, mất mát, và buồn chán. Nhưng như một định luật, muốn hay không muốn con người vẫn phải đối diện với sự thật phũ phàng này!
1. Luôn giữ nụ cười thân thiện, sảng khoái. Đây là phương pháp tiêu trừ áp lực tốt nhất, giúp trút bỏ ưu phiền, mệt mỏi, tạo sự thoải mái. 2. Tranh luận những chuyện viển vông, cao xa sẽ làm huyết áp tăng cao; ngược lại, sự trầm tĩnh sẽ giúp làm hạ huyết áp. 3. Tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp giảm áp lực. Bạn có thể nghe hòa nhạc bằng piano, guitar hoặc các loại nhạc cụ khác để giải tỏa tâm trạng không yên. 4. Đọc sách báo không những hoãn giải áp lực mà còn giúp con người tiếp thu thêm kiến thức và tăng sự hứng thú.
Đứng vững trên những gì mà bạn tin tưởng, bất chấp mọi sự chống đối và mọi sức ép đang cố xé tan sức chịu đựng của bạn…điều đó chứng tỏ: bạn là người CAN ĐẢM.
Người biết sống là người có đủ năng lực để thích nghi, dù đang ở trong môi trường nào, hay tình huống nào, cũng không dễ bị đánh đổ khi tình thế có khó khăn. Họ dễ dàng thích nghi như loài cá chỉ cần có nước là còn sống.
- Người thành công biết chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào khả năng của mình và sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để đạt được điều đó. - Người thất bại không có mục đích cụ thể cho cuộc sống, luôn tin rằng mọi thành công đều là kết quả của vận may và chỉ thật sự bắt tay vào việc khi có sự tác động từ bên ngoài.
1. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả. 2. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn. 3. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường. Bước chân ra đường phi trộm thì cướp. 4. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng. 5. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
Thứ nhất, cây bút chì luôn vâng nghe sự điều khiển của người hoạ sĩ. Thứ hai, cây bút chì cần được mài dũa thì mới có thể sắc bén được. Thứ ba, cây bút chì luôn sẵn sàng cho người hoạ sĩ tẩy xoá khi nó gây ra những nét vẽ nguệch ngoạc hay dơ bẩn. Thứ tư, chất liệu đáng quý của cây bút chì là thõi than ở bên trong. Cuối cùng, bút chì luôn để lại một dấu tích nào đó khi ta viết lên giấy”
Không nuôi lòng thù hận. Người hạnh phúc không bao giờ nuôi dưỡng lòng thù hận và không bao giờ trả đũa hay trả thù ai. Vì họ biết rõ rằng điều đó không thể làm cho họ hạnh phúc. Có thể bạn từng bị tổn thương sâu sắc, nhưng đừng vì thế mà huỷ hoại tương lai của mình.
1- Cách sống: Qua một ngày,mất một ngày vui.Vui một ngày,lãi một ngày. 2- Hạnh phúc và niềm vui: hạnh phúc không tự gọi cửa tìm đến ta,niềm vui cũng không tự rơi từ trên trời xuống, mà phải tự tay mình tạo dựng nên. Niềm vui là mục đích cuối cùng của đời mình, niềm vui ở ngay trong những việc vụn vặt của cuộc sống, ta phải tự mình tìm lấy.Hạnh phúc và niềm vui là một thứ cảm xúc và cảm nhận,quan trọng là ở tâm trạng mình.