GƯƠNG CHÚA GIÊSU ~ ĐỪNG TỰ HÀO VÌ ƠN CHÚA
Thiếu ơn Chúa, nhưng không nản
-Con ơi! Không gì hữu ích và vững chắc bằng giấu ơn sốt sắng. Đừng bao giờ tự hào vì nó, đừng nói đến nhiều quá, đừng tâng lên quá, mà hãy tự hạ và sợ cả ơn đã được, vì con nghĩ xem con có đáng đâu!
Con cũng đừng bám víu vào một cảm tình nào quá, vì nó có thể bị thay thế rất chóng bằng một cảm tình đối lập.
Lúc được ơn Cha, con hãy nghĩ con thiếu thốn và khốn nạn chừng nào nếu không có ơn Cha.
Bước tiến trong đời sống thiêng liêng không phải chỉ tại được ơn yên ủi, mà tại chịu thiếu ơn đó cho khiêm tốn, tại biết tự xả thân và chịu đựng cho nhẫn nhục.
Những lúc đó con đừng nản chán việc cầu nguyện, hoặc bỏ các việc đã quen làm. Trái lại làm được gì con hãy tận tâm, cho sáng suốt và cho hết sức có thể; đừng bao giờ vì thấy khô khan hay tâm thần xao xuyến mà nhãng nhạt thêm.
Nhiều người thấy công việc không thành tựu như ý, đã bất nhẫn và nản chí. “Người đời có phải lúc nào cũng tự quyền định đoạt được đường lối cho mình đâu”.(1)[lxxxiii]. Việc ban ân sủng và an ủi, ban khi nào, ban bắng nào, ban cho ai, ban cách nào, cái đó là quyền Chúa không hơn không kém.
Có người tuy được ơn sốt sắng, nhưng thiếu dè dặt nên đã tự tiêu diệt. Họ muốn làm quá sức có thể mà không nhận định sức mình có hạn, nên đã hành động theo đà hăng hái của tâm hồn hơn là quy mực của lý trí.
Vì tính phô trương xui dục họ làm những việc to tát mà Chúa không muốn, nên dần dần họ đã mất ơn Chúa.
Những người ấy đã xây nhà trên trời mà hay trở nên hèn kém và nghèo nàn. Cha hạ họ xuống và để họ phải nghèo túng cho họ biết: đừng dùng cánh mình mà bay, mà phải nhờ sức Cha nâng đỡ cho.
Những người phôi thai trong đường đạo đức và còn ít kinh nghiệm, rất dễ lạc đường và ngã xuống hố, nếu không chịu nghe lời người khôn ngoan bàn giúp.
Vững tâm tiến bước
Giả sử họ muốn theo ý riêng hơn lời người khôn ngoan từng trải,- nếu không chưa hẳn cái tính gàn ấy- thế nào họ cũng sẽ thấy công hiệu khốc hại đấy. Thực rất hiếm người cho mình là khôn ngoan mà biết khiêm tốn để người khác hướng dẫn.
Thà biết ít mà khiêm tốn còn hơn thông thạo nhiều khoa học mà tự cao tự đại. Thà có vừa đủ còn hơn dư dật mà kiêu hãnh.
Ai chỉ tưởng đến cái vui trước mắt, mà quên hẳn cái nghèo đã qua và không biết sợ Chúa lại cất ơn đi, người đó thực không biết suy xét tí nào.
Ai vừa bị trái ý, khổ tâm đôi chút đã chán nản, thất vọng đã có những tư tưởng, những cảm tình không xứng đáng một người tín nhiệm ở Cha: những người ấy thực thiếu cả khôn ngoan lẫn nhân đức.
Ai lúc bình an mà quá cho mình là vững chắc, cơn biến loạn đến họ hay nản lòng và sợ sệt nhất hạng đấy.
Nếu con biết tự cho mình là tầm thường, là thấp bé, nếu con biết chỉnh đốn và cầm giữ trí khôn, con sẽ không đến nỗi chóng ngã thua cám dỗ và dễ phạm tội đến thế!
Đây là một lời khôn ngoan nên lấy làm châm ngôn: trong lúc được ơn sốt sắng con hãy nghĩ ngay đến cái tình trạng lúc mất ơn đó.
Thế rồi lúc mất ơn đó, con hãy nghĩ nó rất có thể trở lại: Cha chỉ cất đi tạm thời để con biết đề phòng và để vinh danh Cha đấy thôi.
Con hay bị thử thách như vậy thường lại lợi cho con hơn là được mọi cái may mắn như ý luôn.
Vì muốn xét đoán trình độ huân nghiệp của một người, không nên xét người đó được chiêm nghiệm hoặc an ủi nhiều hay ít, hoặc được địa vị cao hay thấp, mà chỉ cần xét người ấy có nhân đức khiêm nhường thực vững chắc không, có đầy tràn tình yêu Chúa và luôn tìm vinh danh Chúa một cách tinh thuần và quảng đại không? Có tinh thần tự thoát, tự khinh không? Có thấy vui mừng lúc bị khinh rẻ và đầy đọa hơn lúc được tôn trọng không?
SUY NIỆM
Đức khiêm nhường là điểm tựa, là nền tảng của trót tòa nhà thiêng liêng.
Người khiêm nhường thật, thú nhận là mình thấp kém và tận hiến toàn thân trong tay Chúa bằng một đức Tin linh hoạt và một đức Ái tâm thành.
Họ không tự hào vì ơn Chúa cũng không ưu buồn khi bị ruồng rẫy, trái lại lúc nào họ cũng bình tĩnh đón chờ và lãnh nhận Thánh ý Chúa.
Lạy Chúa! Xin giúp co hiểu rõ mình con và tự hạ trước mặt Chúa cho thành thực. Xin giúp co thực hiện Thánh ý Chúa.
Nguyên tác: THOMAS A KEMPIS
Linh mục LÊ BÁ TƯ