Chị Maria Antonia (1900-1939), người Brazil, Nữ Tu Phanxico Bác Ái và Đền Tạ. Tên thật Chị là Cecilia Cony. Chị qua đời trong hương thơm thánh thiện. Trước đó, vì nhận ra các nhân đức anh hùng nên các Bề Trên ra lệnh cho Chị viết Hồi Ký. Xin trích dịch phần Chị viết về sự trợ giúp của các Thánh Thiên Thần.
Đối với con, thân phụ con là thiên thần bằng xương bằng thịt,
là người tâm phúc của con. Mỗi khi con đau ốm, ba con chăm
sóc con rất chu đáo. Vì lẽ đó, sự vắng mặt của ba con khiến
con thật đau xót.
Tại Rio de Janeiro, ba con sống trong một khách sạn. Mỗi ngày người đều đặn viết thư cho mẹ con. Bẵng đi một thời gian, người ngưng không gởi tin tức. Sau cùng, gia đình nhận điện tín báo cho biết người bị bệnh, nhưng không có gì trầm trọng.
Nhận tin, hằng đêm con thức giấc, quì gối bên cạnh giường để cầu nguyện cho ba. Con cầu nguyện mãi cho đến khi nào Thiên Thần Bản Mệnh đặt tay lên vai con, ra hiệu cho con chấm dứt và lên giường ngủ.
Về sau, ba con kể lại câu chuyện xảy ra cho ba con như thế này.
Một buổi chiều, trên đường về khách sạn, ba con cảm thấy khó chịu. Vào nhà, người gọi anh bồi phòng đến. Anh khuyên ba con mời bác sĩ đến ngay. Hồi ấy, tại Rio de Janeiro mới xuất hiện dịch cúm tây ban nha và ba con bị nhiễm bệnh tức khắc.
Ba con bị bệnh nặng suýt chết. Chính anh hầu phòng trả lời các điện tín gia đình gởi cho ba con. Nhiều năm sau này, ba con vẫn không hết lời ca ngợi những đức tính quí hiếm của anh bồi phòng như: ngay thẳng, quảng đại và trung tín. Tên của anh thanh niên bồi phòng khắc ghi tận trái tim ba con. Anh tên Micae.
Riêng con, con không bao giờ biết mặt anh, nhưng con tin chắc chắn rằng, anh là dụng cụ Thiên Thần Bản Mệnh con dùng để giúp đỡ ba con.
Nơi khách sạn ba con trọ, có 24 người chết vì bệnh dịch cúm tây-ban-nha. Lúc ấy, các bác sĩ thật hiếm và càng hiếm hơn con số các y tá. Mướn y tá trực đêm phải trả bằng giá vô cùng đắt đỏ. Trong khi đó, anh bồi-phòng Micae túc trực chăm sóc ba con với trọn tâm tình hiếu thảo trìu mến.
Anh hầu-phòng Micae giúp đỡ ba con ròng rã trong vòng mấy tháng trời. Khỏi bệnh, nhưng ba con vẫn còn yếu. Chính anh Micae nâng đỡ dìu dắt ba con trong từng đường đi nước bước.
Sau này, khi nhắc đến anh y tá Micae từng chăm sóc ba con, một lần, người nói với con:
- "Ba là lính thâm niên, từng phục dịch lâu năm trong quân ngũ. Ba luôn cố gắng giữ trinh nguyên lương tâm và nét quí phái của nghề nghiệp, và sự hiện diện của chàng thanh niên này khiến ba cảm thấy đầy lòng kính trọng và ngưỡng mộ.
Anh không bao giờ chấp nhận tiền ba tìm cách trả cho anh nhiều lần. Một hôm, vì ba nài nĩ mãi, anh bảo ba hãy trao số tiền ấy cho một trong các con gái ba."
Khi kể cho con nghe điều ấy, ba con người không bao giờ khóc, ngay cả khi chị Dulca con qua đời đôi mắt ba con bỗng đẫm lệ ..
Riêng con, nếu con chu đáo nhắc đến người thanh niên này, chỉ vì lý do con cảm thấy kính trọng và vô cùng ghi ơn anh, người đã tận tâm chăm sóc ba con.
Về phần ba con, không biết bao nhiêu lần ba con viết thư cho anh, nhưng không bao giờ nhận được thư trả lời của anh. Liên quan đến anh, ba con chỉ biết duy nhất một điều: anh tên Micae."