ĐÊM HẤP HỐI
Trời đêm hun hút lạnh lùng
Không gian cô tịch não nùng điêu linh.
Thân con như nếm cực hình
Trước sau lầm lũi một mình Cha ơi!
Tân toan một chén Cha mời
Lẽ nào lại chẳng nhận lời uống sao?
Ruột gan khổ sở dường bao
Mồ hôi lã chã như trào máu tươi.
Chứa chan mắt lệ rã rời
Xin Cha củng cố đắp bồi sức thiêng!
Vườn khuya chất chứa niềm riêng
Này giờ hấp hối cực phiền, lạy Cha!
Võ vàng nấc nghẹn châu sa
Chỉ còn đêm cuối sao mà âm u.
Bóng người quạnh quẽ hoang vu
In trên nền đất mịt mù trăng treo.
Một lời vâng phục bọt bèo
Ý Cha mầu nhiệm, xin theo cho tròn…
Phêrô ĐỖ KHẮC MINH KHOA