Hội nhập
Ghi danh
5:27 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024
BÀI MỚI NHẤT
Còn theo Đức Phanxicô: “Kinh Mân Côi là kinh đi theo tôi suốt đời. Đó là kinh của những người đơn sơ và của các thánh.” Trong phần kết luận, linh mục Amorth nhấn mạnh đến vai trò trọng tâm của Mẹ Maria trong cuộc chiến chống sự dữ. Một cuộc chiến mà cá nhân ngài, trong tư cách là người trừ quỷ ngài đã chạm trán, đối với ngài, đây là cuộc chiến thách đố lớn nhất của thời buổi này.
Và rồi đêm nào cũng thế.. cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào !
Con xin kính chào quý Tuyên Uý, quý anh chị trong Ban Chấp Hành Tổng Hội Mân Côi. Con mới bổ nhiệm chị Lucia Trần thị Hội làm Hội trưởng MC tại Tp Portland.
KHÁCH THĂM VIẾNG
100,000

SỰ TĨNH LẶNG CỦA TÂM HỒN

28 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 34475)


Một ngày tất bật với cuộc sống, bạn trở về phòng buông người trên chiếc ghế với hơi thở dài mỏi mệt. Những “tiếng nấc” của chiếc đồng hồ treo tường trôi qua. Có bao giờ bạn giật mình, ý thức rằng mình đã đánh mất, hụt hẫng một cái gì đó trong cuộc sống không?
phong_canh_dep-content
Rồi cuộc sống thường nhật cuốn chúng ta theo như những vòng xe. Cũng như những buổi chiều đi học về với khuôn mặt căng thẳng, mệt mỏi, vẫn những âm thanh của chiếc đồng hồ tích tắc! Tích tắc!

Bạn hãy bình tĩnh, trở về an trú thảnh thơi. Buông bỏ những lăng xăng trong tâm bạn. Bạn hít thở một hơi thật sâu với ý thức trọn vẹn, rồi bạn mỉm cười, một nụ cười trẻ thơ và bạn sẽ thấy cuộc đời đáng yêu, đáng sống lắm. Cuộc sống âm thầm vẫn dâng hiến những nguồn sống mầu nhiệm đấy chứ! Nhưng bạn lại thờ ơ, lãnh đạm với nó đấy thôi. Hãy mở cửa lòng ra và đón nhận đi bạn. Một áng mây trôi, một bầu trời xanh, một ngọn gió mát, một nụ cười trẻ thơ… hạnh phúc là thế đấy bạn ạ!

Sáng nay bạn dậy sớm nhé! Bỏ mọi ý niệm lăng xăng, hít thở những hơi thật sâu và lắng nghe; tiếng dế kêu, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng trống, tiếng chuông… hòa với những âm thanh vô ngôn của hoa lá, đã tạo thành hơi thở của cuộc sống bình dị thân thương. Ánh dương đang ló dệt những tơ trời trải nhẹ trên đám cỏ xanh. Tất cả tạo thành bản nhạc du dương trầm bổng của một ngày mới bắt đầu. Bạn hãy nở một nụ cười trọn vẹn đi!

Trong cuộc sống, chúng ta đi tìm hạnh phúc chân thật ở đâu? Không được rồi. Vậy hạnh phúc chân thật ở đâu nếu không là sự có mặt của ta trong giây phút hiện tại, với chánh niệm. Đa số trong chúng ta cũng thường bị cuộc sống của chính mình đánh lừa, chạy theo cái bóng của hư ảo, khi không nắm bắt được rồi đau khổ thở than. Bạn có đồng ý như vậy không? Bạn thấy đó, lâu đài hạnh phúc của bạn được xây dựng ở đâu? Có phải từ trên sự tham muốn, mong cầu không? Vì thế bạn luôn sống trong sự lo âu, sợ hãi. Những cái khổ luôn vây quanh bạn, nhưng bạn có bao giờ tìm được câu trả lời chính xác đâu.

Thật ra thì trong bạn, trong tôi và trong tất cả mọi người đều có nguồn tài sản vô giá đấy chứ. Chúng ta khổ là vì chúng ta không biết cách sử dụng. Ngày cứ nối ngày trong sự buồn chán, cố che giấu những khoảng hở thời gian bằng những trò giải trí, vùi đầu vào công việc, chứ không để một chút thời gian nào nhìn lại mình. Nhưng cuối cùng, cuộc chơi cũng sẽ tàn, sự thật thì không thể che giấu được, dù nó có trá hình trong bóng tối. Cuối cùng, điều chúng ta phải chấp nhận là già và chết. Nhưng nói đến đâu thì ai trong chúng ta cũng thường không bằng lòng. Bởi lẽ, ta thường trốn chạy sự thật. Nói cách khác là ta không dám đối diện với chính mình. Giả dụ rằng còn một năm hay một vài tháng nào đó bạn sẽ từ giã cõi đời. Lúc này có lẽ bạn sợ hãi và than tiếc lắm phải không? Có ích gì đâu bạn. Tại sao bây giờ bạn không sống tốt đi! p202_hoa_dai

Helen Keller, nữ văn sĩ mù người Đức, tâm sự: “Tôi thường nghĩ rằng thật là “may” nếu mỗi người bị đui hoặc điếc vài ngày vào thời gian nào đó khi trưởng thành. Sự tăm tối sẽ khiến người ta biết thưởng thức thị giác nhiều hơn. Sự im lặng sẽ dạy cho người ta luôn cảm nhận những niềm vui của âm thanh. Gần đây tôi có hỏi một cô bạn vào dạo chơi một hồi lâu trong rừng trở về xem nàng quan sát thấy những gì? Nàng trả lời ngay: “Không có gì đặc biệt”. Tôi tự hỏi có thể nào đi dạo chơi trong rừng mà không thấy gì đáng nhớ! Tôi đây mù lòa mà còn thấy hàng trăm thứ. Làm gì tôi phải chú ý qua xúc giác. Tôi cảm thấy sự đối xứng, thật xứng, tinh vi của chiếc lá cây. Tôi đưa tay âu yếm sờ lên trên lớp vải nhẵn nhụi của cây thông màu bạc. Về mùa xuân, tôi sờ những cành cây, lòng tràn trề hy vọng tìm kiếm một chiếc nụ, dấu hiệu đầu tiên của thiên nhiên thức tỉnh sau giấc ngủ đông”.

Những lời tâm sự của nữ văn sĩ mù kia, chắc hẳn trong mỗi chúng ta sẽ biết nhìn đúng đắn về cuộc sống hơn và quý hơn những phút giây trôi qua của kiếp người, phải không bạn? Tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp của Albert Canucs, tựa là “Người xa lạ” (L’Etranger). Cuốn đó đã làm cho tôi giật mình. Trong ấy tác giả thuật chuyện một tù nhân vi phạm tội giết người trong một cơn giận dữ nên đã bị tuyên án tử hình. Anh tên là Meursault. Chỉ còn ba ngày nữa thì anh sẽ bị đem ra máy chém. Chuyện xảy ra ở Algéria. Anh Meursault là một người da trắng, sinh ởAlgérie. Nằm trong phòng giam không có cửa sổ, ngước nhìn lên phía trên trần anh thấy một khung kính vuông. Buổi sáng đó không biết nhờ phúc duyên gì mà anh ta tiếp xúc được với trời xanh. Trời xanh ở đây chỉ là một mảnh trời vuông thấy qua một khung kính nhỏ. Bỗng nhiên tiếp xúc được với trời xanh, anh ta sung sướng vô cùng. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc được với màu trời xanh. Có nghĩa là trong bốn mươi năm của cuộc đời, anh chưa bao giờ thật sự nhìn trời và tiếp xúc được với trời. Và bây giờ anh nhìn thật lâu với ý thức trọn vẹn và mỉm cười, nụ cười đầy mãn nguyện.

Mỗi chúng ta xưa nay là anh tử tù ấy. Với ý thức trọn vẹn, bạn hãy cùng tôi cười lên đi. Cuộc đời sẽ nở hoa mà! Bạn cùng tôi bước những bước thảnh thơi hành trình về miền đất của tình thương chan hòa. Tay bạn trong tay tôi cùng hát bài ca âm thanh của cuộc sống. Lời của Jeanpenlsartre mà tôi rất tâm đắc: “Cuộc sống như một quyển sách, kẻ dại khờ dở qua nhanh chóng, người khôn ngoan thì vừa đọc vừa suy ngẫm. Vì biết rằng mình chỉ đọc một lần”.

Vậy “Tâm bình thế giới bình” là Niết Bàn Tịnh độ chứ nào phải tìm kiếm đâu xa.

Trong tâm thái hồn nhiên, niệm và tỉnh giác, bạn và tôi có thể mỉm cười khẽ hát:

“Ba cõi lầm mê tâm tịch tịnh
Một đời sanh tử tánh thường như
Sớm mai thấy nụ hoa hồng nở
Nhẹ gót trần sa mộng tỉnh rồi”. 


Nguồn sưu tầm internet ~ Gởi bởi Kimberly Nguyen
Nghe có vẻ rất đáng sợ nhưng thực chất lại rất có ý nghĩa? Bạn thử suy nghĩ kỹ mà xem, bạn hy vọng cuối cùng sẽ có cuộc sống như thế nảo? Giá trị của cuộc sống đã thực hiện được chưa? Có điều con người thường mang theo những nuối tiếc mà chết đi.
NỖ LỰC CẢ ĐỜI VÌ ĐIỀU GÌ ? Câu hỏi rất hay, nhưng thực sự để hiểu được nó lại không phải là chuyện dễ dàng. Rất nhiều người khi sa cơ lỡ vận, tới phút cuối đời mới chợt hiểu ra mình sống vì điều gì. Câu hỏi cho vấn đề này, có lẽ rất nhiều người trong chúng ta đang truy tìm đáp án.
Slide show hình ành và lời Chúa. ~ OT ~
Ai cũng biết, cười sẽ khiến tâm trạng vui vẻ sảng khoái, nhưng ngoài ra nó còn đem lại nhiều lợi ích khác cho sức khỏe mà ít người biết đến. Theo tạp chí Discovery, cười sẽ làm tăng chức năng hệ miễn dịch, điều hòa huyết áp, kích thích hoạt động của các cơ quan nội tạng, và giảm đau.
Trong cuộc sống có những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô tình chia cắt con người với nhau, những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích, buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn. Và khi đã bị chia cắt, họ có thể không bao giờ quay lại với nhau được nữa. phương cách tốt nhất để tránh những tình huống gây tổn thương này là bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của nhau.
Trong cái kiếp người ngắn ngủi này, khi sinh ra ta được sinh ra một mình, khi chết đi ta cũng chết đi có một mình. Vì thế nếu trên đường đời có những lúc ta thấy cô đơn một mình thì đó cũng là chuyện hoàn toàn bình thường. Cuộc sống rất logic và mọi thứ luôn diễn ra như vốn dĩ nó là. Bởi thế hãy cố gắng luôn mỉm cười trước mọi việc. Không quan trọng bạn giàu hay nghèo, không quan trọng bạn giỏi hay dở - điều quan trọng là bạn từng trải thế nào và hiểu đời ra sao. Những người hiểu đời thì họ có lòng trắc ẩn, họ rất sâu sắc và cách hành xử của họ đi sâu vào lòng người. Tuổi đời và sự từng trải là vô cùng quan trọng. Cái khôn của đứa trẻ sáu tuổi không thể nào bằng cái khôn của ông già sáu mươi tuổi.
Tục ngữ cũng nhận định rằng: Đường đi hay tối, nói dối hay cùng. Trên phương diện y học thì nói dối hại tim, suy yếu phổi vì luôn ở tâm trạng đối phó bất ổn. Xét về khía cạnh tâm sinh lý, thì nói dối bao giờ cũng tạo ra những phản ứng trái ngược trong cùng một chủ thể, khiến con người luôn bí bức vì không thể sáng tạo mãi ra những điều không có thật. Đành rằng, cuộc đời là một sân khấu lớn, nhưng không phải tất cả những nhân vật biểu diễn trong vở kịch đều là nghệ sĩ vĩ đại, thế nên mới nói đổi vai diễn thì dễ còn nhập vai chính hoặc phụ đạt yêu cầu là cả một khoảng cách.
Trong những ngày qua, đứng trước muôn vàn biến cố đau thương trong cuộc sống, bởi con người gây ra cũng có, bởi thiên tai cũng có,bởi những căn bệnh hiểm nghèo cũng có, bởi những... và giữa mối tương quan anh em trong gia đình, giữa mối tương quan nhân sinh giữa con người chung quanh với nhau. Tôi ngẫm lại... Vì thế...!!!
Xem tin tức ở Việt Nam chúng ta thường nghĩ đến lúc đạo lý đã suy đồi. Thời gian qua, số vụ án con cái giết cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng. Trên báo chí, không thiếu tin tường thuật những vụ án mạng tàn bạo do những đứa con bất hiếu thẳng tay đâm chém cha mẹ dù chỉ với những bất bình nhỏ.
Một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, cứ cách một đoạn thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến nơi hỏa táng để xem. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng. Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to quý tộc quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi, không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế, lặng yên nằm xuống, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt, khi trở ra lần nữa, thì chỉ là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm vải đỏ.