Câu chuyện Nhà Giả Kim của tác giả Paulo Coelho mãi còn là câu chuyện đẹp và hay. Rất nhiều người bỏ quê lên phố với khát vọng đổi đời, với khát vọng tìm thấy thiên đường.
Sau một hành trình gian nan ....
Chợt nhận ra cha mẹ già nơi quê nghèo là cả kho báu ....
Vội vàng quay về thì không còn nữa.
Sáng nay chạnh lòng vì một bệnh nhân 45 tuổi đến khám với lý do mệt mỏi, chán ăn, đi tiểu có kiến bu ....
Kết quả siêu âm: Theo dõi u gan đa ổ, nghi HCC (Hepatocellular carcinoma, ung thư biểu mô tế bào gan).
- Nhập viện nhe anh.
- Không được đâu. Nhà tôi neo người lắm.
- Vợ con anh đâu?
- Mới có vợ mới, nói đúng hơn là bồ nhí, chưa có con. Còn vợ con trước do tôi nhậu quá, họ bỏ đi rồi.
- Cha mẹ anh đâu?
- Ông bà ở quê. Nhưng thôi, nghe tin này ổng bả sao sống nổi.
- Anh thật sự thương họ à?
- Bác sĩ nói gì kì vậy?
- Thế một năm 365 ngày, anh gặp ổng bả mấy ngày.
- Dịp Tết ... nhưng mà hình như loáng thoáng thôi vì bận nhậu với bạn bè, lối xóm ....
Khi bệnh nhân lầm lũi ra về hẹn tuần sau nhập viện, mình lại tiếp tục công việc khám bệnh.
Nếu đúng là ung thư gan đa ổ, mong bệnh nhân chiến đấu để giành lấy những "365 ngày" của sự sống.
Nhưng trong từng 365 ngày đầy khó khăn trước mắt, bệnh nhân sẽ làm gì với cha mẹ, với vợ cũ, với hai đứa con?
Trời ạ! Mình là bác sĩ mà cứ như vậy hoài sao khám bệnh đây?
- Bác sĩ ăn tết vui không?
- Dạ vui, còn cô ăn tết vui không?
- Dạ, nghe lời bác sĩ, cứ kệ bệnh tai biến liệt nửa người đi nên tôi vui.
- Thiệt. Cô có phúc lắm đó biết không? Thường chỉ có người vợ mới chăm sóc chồng dù bất cứ hoàn cảnh nào, còn đằng này, hai năm nay bác sĩ thấy chú chăm sóc cô quá tốt. Chích từng mũi insulin, cho uống từng viên thuốc, dìu từng bước chân đi.
- Bác sĩ, đừng nói vậy. Vợ tôi mặc cảm rồi buồn. Hồi đó bả cực vì tôi lắm. Tôi cũng rượu chè, gái gú dữ lắm. Nhưng bả tha hết.
Chồng bệnh nhân "chỉnh" ngay lời mình nói. Thật ra, mình muốn những bệnh nhân mình nhận ra và đếm những điều may mắn họ đang có được hơn là kể những nỗi đau và làm quá lên về bệnh tật.
Họ về rồi, lòng mình ấm lên một chút!
Nắng bỗng đẹp hơn. Bầu trời bỗng trong hơn.
Mình nhớ có một câu nói rất hay là: Để có được một cái nắm tay ân cần bình an của tuổi già, người ta phải trả biết bao nhiêu bão giông tuổi trẻ.
Ừ thì, tuổi trẻ có thanh xuân rực rỡ như nắng như hoa nên có nhiều lựa chọn, nên nghĩ mình là một vì sao ... Ít ai chịu hy sinh, ít ai cảm nhận được hơi ấm còn quan trọng hơn vẻ đẹp bên ngoài, chân thành còn quan trọng hơn những lời đường mật.
Mái nhà có hơi ấm tình thương mới thành mái ấm.
Thương được thì thương đi, đừng cân đo nữa!
BS CK II NGUYỄN BẢO TRUNG (tuoitreonline)