Hội nhập
Ghi danh
6:05 SA
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024
BÀI MỚI NHẤT
Còn theo Đức Phanxicô: “Kinh Mân Côi là kinh đi theo tôi suốt đời. Đó là kinh của những người đơn sơ và của các thánh.” Trong phần kết luận, linh mục Amorth nhấn mạnh đến vai trò trọng tâm của Mẹ Maria trong cuộc chiến chống sự dữ. Một cuộc chiến mà cá nhân ngài, trong tư cách là người trừ quỷ ngài đã chạm trán, đối với ngài, đây là cuộc chiến thách đố lớn nhất của thời buổi này.
Và rồi đêm nào cũng thế.. cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào !
Con xin kính chào quý Tuyên Uý, quý anh chị trong Ban Chấp Hành Tổng Hội Mân Côi. Con mới bổ nhiệm chị Lucia Trần thị Hội làm Hội trưởng MC tại Tp Portland.
KHÁCH THĂM VIẾNG
100,000

5 lời khuyên kỳ lạ của Thánh Tôma Aquinô để chống buồn bã

05 Tháng Sáu 20191:43 CH(Xem: 5663)

Chúng ta tất cả đều có những ngày buồn bã, những ngày chúng ta không thể nào làm gì, không vươn lên được nỗi khắc khoải trong lòng, những ngày bị trạng thái suy thoái đè nặng làm cho chúng ta không thể nói chuyện được với người khác. Có giải pháp nào để vượt lên nỗi buồn và tìm lại được nụ cười không? Thánh Tôma Aquinô đề nghị năm lời khuyên đặc biệt hiệu quả để vượt lên giai đoạn buồn phiền này.

1. Phương thuốc thứ nhất là làm một cái gì mình thích.

Bong_hoa_05Cách đây bảy thế kỷ, nhà thần học gia lớn đã có trực giác xem “sô-cô-la là thuốc chữa cho chứng trầm cảm!”. Không ai có thể phủ nhận, sau một ngày làm việc chán nản, một cốc bia có thể làm lên tinh thần! Thánh Kinh cũng không nói khác. Chính Chúa Giêsu cũng tham dự vào các bữa ăn, các buổi lễ vui mừng, Ngài cũng thích những chuyện đẹp ở trần thế, cả trước và sau khi Ngài sống lại. Một Thánh vịnh còn nói, rượu thơm làm tâm hồn con người vui vẻ, tuy nhiên Thánh Kinh luôn lên án nạn chè chén say sưa.

2. Phương thuốc thứ hai là khóc.

Theo Thánh Tôma Aquinô, “nếu chúng ta giữ những gì có hại trong lòng thì nó sẽ làm cho chúng ta đau hơn vì tâm hồn chú ý đến những chuyện tiêu cực này nhiều hơn; ngược lại, nếu chúng ta đem nó ra ngoài thì tâm hồn được phân tán và nỗi đau bên trong được giảm. Nỗi buồn phiền của chúng ta nặng thêm nếu chúng ta không có cách nào để giải khuây. Khóc là giúp tâm hồn giải khuây, nếu không nỗi buồn sẽ làm chúng ta tê liệt. Chúa Giêsu cũng đã khóc. Đức Phanxicô cũng đã nói, “có những chuyện trong đời sống chỉ có thể nhìn với cặp mắt đã được rửa với nước mắt. Tôi xin anh chị em mọi người tự hỏi: tôi có khóc được không?”

3. Phương thuốc thứ ba là chia sẻ nỗi buồn với một người bạn.

Ở đây, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh người bạn của Renzo trong tiểu thuyết của Manzoni, Những người đính hôn. Khi ông ở một mình trong căn nhà trống vắng bị tàn phá bởi nạn dịch hạch, khóc cho số phận khủng khiếp của gia đình mình, ông nói với Renzo: “Những gì xảy ra thì quá đau đớn, một cái gì mà tôi không bao giờ nghĩ mình có thể thấy trong đời mình. Nó quá khủng khiếp, nó đã lấy đi hết tất cả niềm vui sống cho suốt cuộc đời còn lại của tôi. Nhưng nói những chuyện này được với một người bạn sẽ được khuây khỏa rất nhiều”. Phải trải qua kinh nghiệm mới hiểu chuyện này được. Khi chúng ta buồn, chúng ta có khuynh hướng nhìn mọi chuyện trở thành đen tối. Trong những lúc như vậy, mở lòng ra với bạn là phương thuốc chữa rất hiệu nghiệm. Đôi khi chỉ cần một tin nhắn, vài lời qua điện thoại là đủ cho chúng ta lên tinh thần.

4. Phương thuốc thứ tư là nhìn sự thật.

Nhìn ngắm “nét sáng chói của sự thật, fulgor veritatis” như Thánh Augutinô chỉ dẫn, nhìn nét huy hoàng của sự thật trong thiên nhiên, trong tác phẩm nghệ thuật, trong một bản nhạc hay cũng là một phương thuốc thần diệu để chống buồn bã. Một vài ngày sau cái chết của một người bạn thân, một nhà phê bình văn học có buổi diễn thuyết với đề tài “mạo hiểu phiêu lưu trong tác phẩm của Tolkien”. Ông bắt đầu bằng câu: “Nói những điều tốt đẹp với người khác đối với tôi là cả một niềm an ủi…”.


5. Phương thuốc thứ năm: đi tắm và đi ngủ!

Có lẽ là phương thuốc lạ kỳ nhất đối với nhà thần học lớn thời Trung cổ như Thánh Tôma Aquinô, nhưng đó là một khía cạnh nhìn sâu đậm của tinh thần kitô giáo để xoa dịu nỗi đau tinh thần bằng cách nhờ đến các phương thuốc săn sóc cho cơ thể. Từ khi Chúa xuống thế làm người, từ khi Ngài nhập thể, sự phân chia giữa thể xác và tinh thần đã không còn chỗ đứng trong thân phận con người.

Người ta thường nghĩ sai khi cho rằng kitô giáo thường dựa trên sự chống đối giữa tâm hồn và thể xác, thể xác bị cho như một gánh nặng hay một cản trở cho đời sống thiêng liêng. Nhưng một tinh thần nhân bản kitô thật sự cho rằng, con người (thể xác và tinh thần) được trọn vẹn “tâm linh hóa” trong việc đi tìm sự hiệp nhất của nó với Chúa.

Thánh Thomas More đã nói: “Không ai thấy lạ khi họ đi tìm một bác sĩ đặt quan trọng vào thể xác để săn sóc bệnh tinh thần cho họ. Thể xác và tâm hồn gắn chặt vào nhau, cả hai hình thành một con người, mà nếu bệnh này đụng đến bệnh kia, thì đôi khi đụng đến cả hai cùng một lúc. Vì thế tôi khuyên ai bị bệnh về thể xác, một mặt nên đi xưng tội, mặt khác nên đi tìm một bác sĩ giỏi về mặt tâm linh để săn sóc cho tâm hồn của họ. Cũng vậy, khi tâm hồn bị bệnh thì ngoài việc được theo dõi về mặt tâm linh, thì cũng nên đi tìm bác sĩ để săn sóc về mặt thể xác.”

Trích từ bài diễn thuyết của linh mục Carlo de Marchi, linh mục phó đại diện Opus Dei miền trung-nam nước Ý trong đại hội giáo sĩ quốc gia tổ chức ở Florence.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Nguồn: phanxico.vn

Nếu bạn thấy bài viết này bổ ích chính mình và người khác, hãy chia sẻ cho nhiều người khác nữa nhé! Nguyện xin Chúa chúc lành cho bạn và gia đình!

Dù mệt mỏi cũng đừng gục ngã, hãy nghĩ đến sự mong đợi của Cha Mẹ và người thân mà tiếp tục cố gắng. Dù chán nản cũng đừng buông xuôi. Vì vấn đề không phải ở công việc, mà là chính mình, nên trân trọng mỗi sự lựa chọn của bản thân. Dù muộn phiền cũng đừng than thở. Vì ai cũng có việc riêng, không thể giúp ta mãi, nên mạnh mẽ một chút! Tận hưởng những gì đang làm, dù bị đả kích cũng đừng bi quan mà mất ý chí. Bởi chẳng ai sanh ra liền có thể giải quyết mọi chuyện hoàn hảo, mà phải cố gắng hết mình từng công việc một. Đừng vội nghĩ mình cô độc. Kỳ thật rất ít người hiểu rõ cô độc là gì? Có người thân, có bạn hữu, chưa từng trải qua mưa bão cuộc đời thì cô độc từ đâu đến?
Trong cuộc đời này! đôi khi ta là khách trọ đối với một ai đó. Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Hãy nhớ rằng: Trong Cuộc Đới Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ.
bong_hoa_14thực" là bác sỉ Tawfik Hamid, một nhà thông thái Ai cập với bằng cấp Y sỉ nội khoa và bằng Cao học tâm lý nhận thức và kỷ thuật giáo dục. From the heart of a Muslim Từ đáy lòng của một người Hồi Giáo chân thực. Tôi được sinh ra là người Hồi Giáo và đã sống suốt cuộc đời như một tín đồ Hồi Giáo. Sau những cuộc tấn công khủng bố man rợ khắp nơi trên thế giới của hành tinh này qua bàn tay của những anh em hồi giáo của tôi, và sau quá nhiều hành vi bạo lực của những tín đồ hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi - một người hồi giáo và là một con người, cảm thấy có trách nhiệm nói lên và kể ra sự thật để bảo vệ cho thế giới, kể cả người hồi giáo, tránh khỏi một tai họa có thể thấy trước và một trận chiến giữa các nên văn minh. Tôi phải thừa nhận rằng giáo huấn hiện hành của hồi giáo kích động bạo lực và sự thù ghét đối với những người không phải là tín đồ hồi giáo. Chúng ta, những người hồi giáo là những kẻ cần phải thay đổi. Cho đến nay, chúng ta vẫn chấp nhận c
Cuộc đời có những đạo nghĩa mà bất cứ ai cũng phải nhớ, vì đó là những giá trị tốt đẹp và cao quý . Cuộc đời là biển khổ mênh mông chưa biết ngày nào mới dứt. Con người ai cũng mê mải chạy theo tham ái sân si mà đôi khi quên đi những giá trị lớn lao hơn. Người ta có giàu có đến mấy, tiền bạc có chất như núi thì đên khi rời bỏ cuộc đời mà đi, cũng chỉ ra đi tay trắng. Người mất rồi, giàu có hay nghèo hèn cũng đắp chung nắm đất.
Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi!. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù có hạnh phúc hay bi thương. Nhanh quá thế, mà buồn cũng quá thế. Chớp mắt xong là đã một đời người. Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ. Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.Cám ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc,điều mà tôi không cảm nhận được từ ai.
Đừng "Định" và "Sẽ" nữa, hãy "Đang" đi thôi.. Thực ra đường đời có nhiều ngã rẽ bất ngờ mà ta không thể biết trước được. Lòng người cũng khó có thể đoán bao lâu sẽ đổi thay. Đời người thì ngắn, dài tùy số phận trời cho. Vậy ta nên trân trọng những gì tốt đẹp đang diễn ra, hãy chăm sóc và bảo vệ nó, đấu tranh vì nó - cái hạnh phúc mà không dễ dàng gì đạt được sau ngần ấy những trải nghiệm trong cuộc sống.
Bạn sẽ nhìn thế giới bằng con mắt thù hận hay thân thiện? Nếu phải ra sống bên lề đường, và trở nên vô hình đối với người đi đường, bạn sẽ phản ứng làm sao? Nếu bạn có gia đình, hẳn là người thân của bạn cũng khó tránh khỏi khổ đau. Một tai họa như thế sẽ hủy diệt bạn hay cho bạn thêm trí tuệ?
Hạnh phúc là điều ai cũng cần. Đời sống hằng ngày là cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc, không chỉ mong có được niềm hạnh phúc, mà còn là hạnh phúc hơn. Có nhiều cách giúp chúng ta hạnh phúc, có thể có cách xem chừng "ngớ ngẩn", nhưng lại không phải vậy. Chúng ta mơ xa quá nên không nhận thấy hạnh phúc có khi đang ở xung quanh mình.
Tôi đã đọc và suy nghĩ rất nhiều.... 6 con người ấy không chết vì cái lạnh bên ngoài, mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn họ. Cuộc sống không hề bằng phẳng, những thử thách luôn chực chờ trước mắt. Nó không buông tha ai cả, dù bạn thuộc màu da nào, dù bạn tốt hay xấu, giàu hay nghèo. Điều cốt yếu là cách bạn vượt qua những trắc trở ấy. Bạn sẽ một mình đương đầu? Sống vị kỷ với thế giới chung quanh? Giữ khư khư “một que củi nhỏ” để rồi chết cóng, hay góp thành một khối lửa to để sống sót qua “những đêm giá buốt” của cuộc đời? Không ai có thể quyết định thay bạn. Một vấn đề sẽ được giải quyết nhanh hơn nếu có được sự góp sức suy nghĩ của nhiều cái đầu, một nỗi buồn sẽ vơi nhanh hơn nếu có được sự sớt chia, đồng cảm và tất nhiên, niềm vui sẽ được nhân lên nếu ta chia sẻ với nhiều người.