NGƯỜI NGOẠI NGẮM TRANH
Đêm trường cảnh vật đìu hiu,
Trăng mờ gió lặng vườn ô liu buồn.
Xa xa ẩn hiện phố phường,
Lặng trong giấc ngủ chìm buông mơ màng.
Có người tay tựa đá bàn,
Ngước trông cao thằm ngổn ngang nỗi lòng.
Dường như áo trắng thấm hồng,
Mồ hôi hòa máu não nùng tươm ra.
Nỗi niềm cay đắng xót xa,
Ai người tâm sự cùng là cảm thông.
Cô đơn quỳ giữa thinh không,
Nhìn Trời nguyện niệm mà lòng tái tê.
Cao xanh mặc nỗi ê chề,
Thế nhân nào kẻ vỗ về ủi an.
Sầu dâng thần trí ngập tràn,
So cùng thân xác gấp ngàn lần đau.
Bức tranh cô đọng nhường bao!
Tác Giả: Bóng Tà Dương
Đêm trường cảnh vật đìu hiu,
Trăng mờ gió lặng vườn ô liu buồn.
Xa xa ẩn hiện phố phường,
Lặng trong giấc ngủ chìm buông mơ màng.
Có người tay tựa đá bàn,
Ngước trông cao thằm ngổn ngang nỗi lòng.
Dường như áo trắng thấm hồng,
Mồ hôi hòa máu não nùng tươm ra.
Nỗi niềm cay đắng xót xa,
Ai người tâm sự cùng là cảm thông.
Cô đơn quỳ giữa thinh không,
Nhìn Trời nguyện niệm mà lòng tái tê.
Cao xanh mặc nỗi ê chề,
Thế nhân nào kẻ vỗ về ủi an.
Sầu dâng thần trí ngập tràn,
So cùng thân xác gấp ngàn lần đau.
Bức tranh cô đọng nhường bao!
Tác Giả: Bóng Tà Dương