TRƯỚC GIỜ KHỔ NẠN
Trăng non khuất nẻo phương Đoài,
Thị thành đã ngủ chìm say giấc nồng.
Màn đêm phủ xuống buông chùng,
Hàng dầu cô tịch một không gian mờ.
Chúa quỳ lặng lẽ bơ vơ,
Mắt trông xa thằm thẫn thờ dung nhan.
Sóng sầu chao đảo tâm can,
Cha ơi sợ quá con làm sao đây?
Ước chi khỏi uống chén này,
Cất đi đắng chát con rày tri ân!
Mồ hôi hòa máu rịn tuôn,
Nỗi lo sợ chết lại dâng ngập hồn.
Nhưng đừng chiều sự riêng con,
Một theo Thánh ý cho tròn trước sau…
Xin vâng cạn chén thương đau!...
Tác giả: Bóng Tà Dương