Thiên Chúa mà lại làm người,
Hàm oan gánh vác chê cười nhân gian.
Biết bao tủi nhục gian nan,
Vì yêu chấp nhận khóc than tội đời.

Chết đi mà vẫn rạng ngời,
Bước ra khỏi mộ về Trời vinh quang.
Phục hồi ngôi vị cao sang,
Vượt qua cái chết thế gian đổi đời.
Ra đi để lại những lời,
Khuôn vàng thước ngọc cho đời niềm tin.
Lời Ngài máu chảy từ tim,
Như chắt cạn hết giọt phin cuối cùng.
Cho con tình Chúa nấu nung,
Hòa những giọt đắng vào chung ngọt ngào.
Trở thành hương vị thanh cao,
Quyện hương đắng ngọt biết bao đậm đà.
Cho mắt con được mở ra,
Khi gặp ánh mắt của Cha dịu hiền.
Thấm đẩm tình Chúa vô biên,
Lòng không vẩn đục tị hiềm tha nhân.
Cho miệng con nói xin vâng,
Thực tâm đón nhận bất ưng cuộc đời.
Như là phương tiện tuyệt vời,
Đi qua cửa hẹp: lời mời Giê-su.
Cho con biết sống khiêm nhu,
Nhận ra lầm lỗi con chưa chu toàn.
Từ nay quyết phải lo toan,
Kiếm tìm gương Chúa, thế gian coi thường.
Cho con biết sống can trường,
Không vì khó nhọc nửa đường dừng chân.
Cho con gạt bỏ phân vân,
Quyết tâm tiến bước lòng chân tâm thành.
Elizabeth Trần thị Uyển Nguyện