Lẽ sống của người đời là ăn uống no say. Hạnh phúc của người đời là giàu sang phú quý, và đối xử với nhau thì người đời lấy sự hận thù ghen ghét : "Ngoài miệng thì nói hoà bình ngon ngọt với người lân cận, nhưng trong lòng thì lại gài bẫy để hạ bệ nhau". ( Giêrêmia 9,8 )
Nếu có yêu nhau thì người đời yêu một cách mù quáng : yêu ai thì nói quá yêu, ghét ai nói thiếu nói thừa như không.
Nếu có phán đoán thì họ ăn nói hồ đồ, xuyên tạc : có ít xít ra nhiều, việc bé xé ra to.
Họ lại xoi tì, nói xấu không gớm miệng : vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết.
Sống đã ghét nhau rồi nhưng đôi khi đã chết mà vẫn còn ghét nhau.
Báo Osservatore della Domenica ra ngày 10.12.1961, có đăng một câu chuyện được tóm như sau : Bên Mỹ, cách đây 15 năm, một bà kia sắp chết, tỏ ý không muốn được chôn trong nghĩa địa vì ở đó có xác những kẻ bà ta đã từng cãi lộn. Khi bà chết, người con gái liền thi hành ý muốn đó : dấu mẹ trong một tủ sắt. Bây giờ người ta mới biết được chuyện này và cảnh sát liền bắt đem đi chôn.
Người đời thật độc ác với nhau là dường nào!
GPVL