Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi...
Nhưng sau khi trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người, thì không có gì là không thể tha thứ, là không thể không buông tay...
Giá như có ai hứa với mình thì tốt biết mấy. Rằng không có việc gì là vô nghĩa. Giá như có điều gì đó như là lời hứa để tin thì tốt biết mấy. Rằng sau quãng thời gian khủng khiếp, bất an, cô độc vì bị ruồng bỏ, sẽ có sự thay đổi nào đó.
Buông tay không có nghĩa là ngừng yêu. Chỉ là chấp nhận từ bỏ những ảo tưởng về một tình cảm vốn dĩ không thể riêng dành, và một người chưa từng yêu mình như cách mình vẫn huyễn hoặc.
Mỗi khi nhắc về tuổi trẻ, người ta đều nghĩ rằng đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, giống như pháo hoa rực rỡ giữa đêm đông lạnh lẽo.
Nhưng họ không biết rằng đó chỉ là với một số người mà thôi. Có những người, thanh xuân giống như hòn đảo cô độc vậy, yên lặng đến đáng sợ, muốn tìm bạn đồng hành mà chẳng thể. Thành ra phải tự mình đối mặt với thế giới này.
Cuộc đời rồi cũng có lúc nỗ lực để làm điều gì đó. Nhưng rồi cũng có lúc cố gắng để không làm gì cả. Tôi cứ nuôi dưỡng thứ tình cảm đó trong lòng, để rồi nhận ra nó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại...Chỉ cần tìm được cái cớ thì bất cứ ai cũng có thể rời đi ...
Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi!. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù có hạnh phúc hay bi thương.
Nhanh quá thế, mà buồn cũng quá thế. Chớp mắt xong là đã một đời người. Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ. Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi
~ Sưu Tầm: https://www.facebook.com/sixco.hoahung?fref=ts ~