"Ngoài miệng thì niệm nam mô, trong lòng thì chứa một bồ dao găm", ca dao đã mỉa mai những ông "sư hổ mang" như thế. Thực ra không chỉ những ông sư ấy, không chỉ những người biệt phái, mà tất cả mọi người đều phần nào như thế. Cái mình tỏ ra bề ngoài luôn cách biệt với cái "là" thực sự trong lòng mình. Vả lại, cố gắng tỏ ra tốt cũng là một điều cần cố gắng, vì không lẽ mình cứ phô bày tất cả những cái xấu của mình để rồi sinh ra gương mù gương xấu cho người khác sao!
Dù sao, chúng ta cũng không nên giả hình như những người pharisêu:
- Quen tỏ ra tốt riết rồi tưởng mình tốt thật và không còn cố gắng tu sửa bản thân.
- Phê phán, chỉ trích, lên án những người khác.
Nếu cái "là" bên trong của mình được giống như cái "tỏ ra" bên ngoài thì thật là lý tưởng. Đó chính là tình trạng "trong suốt" (transparent) rất đáng mơ ước. Để có thể "trong suốt", ta phải thường xuyên đối chiếu hai cái "là" và "tỏ ra" ấy, để nhận thức sự cách biệt, rồi cố gắng xóa dần khoảng cách ấy.
Chúng ta hãy tự kiểm điểm theo bảng danh sách các thứ tội mà chính Chúa Giêsu đã liệt kê: "tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tị, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng".
Lời Chúa nói ."Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được, nhưng cái từ trong con người xuất ra là cái làm cho con người ra ô uế" (Mc 7.15)
Chuyện kể:
Có hai vị thiền sư đi trên một con đường lầy lội. Cơn mưa nặng hạt khiến một thiếu nữ xinh đẹp không thể băng qua ngã tư lầy lội được. Lập tức một vị đến bồng lấy cô và đưa qua đường. Vị sư khác lấy làm khó chịu, thốt lên: "Là người tu hành, sao anh lại bồng đàn bà trên tay?". Vị sư kia bình thản trả lời: "Tôi đã bỏ cô ta tại chỗ rồi. Còn anh, sao anh cứ mang mãi cô ta tới đây?".
Lạy Chúa, xin ban cho con một lương tâm trong sáng, để con có thể nhìn mọi sự trong vẻ đẹp thanh cao của chúng.